5 Comments

Kể đừng nhắc đến dịch covid thì hơn, dịch covid không đáng để nhớ đến

Expand full comment

Đọc xong mình thấy thiếu sự critical trong bài viết. Lập luận lòng vòng, sai lệch khi coi goal-oriented với adaptable là đối nghịch nhau. Những ví dụ trong bài để support lập luận trong bài cũng gặp lỗi sai tương tự. Ví dụ về người bán hàng ở Bangkok linh hoạt chuyển đổi nghề nghiệp không liên quan gì đến việc trước đó cô ấy có đặt ra kế hoạch dài hạn cho mình không. Hay nói Covid-19 và các biến cố khác để chứng minh rằng mọi kế hoạch dài hạn đều vô ích là không chính xác.

“Em muốn mình ở vị trí nào 5 năm tới?” là câu hỏi sử dụng để đánh giá tham vọng, tầm nhìn và định hướng của một người. Mốc 5 năm là arbitrary, nếu đổi lại là 1 năm, 1 tuần hay 1 ngày, liệu trả lời theo kiểu "Tối nay em còn không biết ăn gì, nói gì đến ngày mai hả chị" có phù hợp không?

Expand full comment
author

Bạn nghĩ rằng bài viết này dùng để đưa chọn lựa theo mục tiêu với khả năng thích nghi thành 2 điểm đối nghịch nhau sao? Bản thân hai từ trên không hề mang tính đối nghịch, và bài viết này đã không chọn tranh luận nhị nguyên như vậy làm tiền đề. Xin lỗi bạn nếu bạn đọc thành như vậy. Bài viết này cho mình (người viết) cơ hội nhìn lại một cách tỉnh táo rõ ràng mình đang chọn và đã chọn gì trong những ứng xử giai đoạn về công việc. Nó không nhằm để tranh luận với bạn hay thắng bạn rằng "kế hoạch dài hạn là vô ích". Nếu bạn đã nhìn thấy thế, một lần nữa, xin lỗi vì bạn đã chọn nhầm bài để đọc.

Còn "Em muốn mình ở vị trí nào 5 năm tới?" Là một câu hỏi phổ biến (vâng mốc thời gian cụ thể là 5 năm, ko phải 1 năm, 6 tháng hai 2 năm) mà là 5 năm, một kiểu câu hỏi để tìm cách giả vờ hài lòng với một nhân sự mình cần tìm kiếm, phổ biến đến mức trong những công việc hợp đồng có 1 năm nhà tuyển dụng cũng hỏi vậy. Vậy nó có hại gì? Nó có arbitrary ko? Không, nó được đưa vô cẩm nang hướng dẫn trả lời pv, được dạy trong các lớp soft skill cách trả lời nhà tuyển dụng, cách cảm thấy tủi thân và tồi tệ nếu bạn ko thể tưởng tượng bản thân 5 năm tới ra sao. Mình thấy đó là cách hỏi/thử thách/đánh giá độc hại và vô nghĩa. Nó không giống với hôm nay ăn gì. Câu hỏi 5 năm khác hẳn câu hỏi 1 năm. Một người có thể khá dễ dàng lên kế hoạch 1 năm, 3 năm nếu họ sống nhịp bình thường, 5 năm là 1 thách đố vừa vô nghĩa vừa vô lý. Mình không đánh đồng các mốc thời gian như bạn. Phải, 1 năm, 1 tuần, 1 ngày là 3 quãng thời gian khác nhau và RẤT KHÁC NHAU nếu ta phải hoạch định hoặc hỏi "Em muốn mình ở vị trí nào".

Expand full comment
Jun 24Liked by Khải Đơn

Cảm ơn chị vì bài viết này đến thật đúng lúc, khi em cũng bị đặt một câu hỏi tương tự là mục tiêu to, mục tiêu nhỏ của cuộc đời mình là gì, mình có thể làm gì để đạt được điều đó và em nghĩ mãi cũng không trả lời được. Vì cuộc đời có rất nhiều biến cố, mình đâu biết được mình có sống được đến 5 năm, 10 năm nữa hay không. Đọc đến những dòng cuối khiến em có động lực để sống những ngày đơn điệu vì không có mục tiêu cũng được. Cảm ơn chị thật nhiều.

Expand full comment
author

:) Chị hi vọng em em có thể thấy mình sống bình thường, làm việc bình thường, học bình thường, và vẫn thấy em không phải người thất bại tồi tệ trong đời này. Phần lớn chúng ta sống cuộc sống bình thường mà không bị sụp đổ, nổ tung hay nhục nhã. Như cha mẹ chúng ta, họ đã bình thường nuôi dạy ta thành người (sự phi thường của họ là ta đã chịu thành người :D), nhưng tất cả đều cần thời gian và sự bình tĩnh. Mong em ấm áp.

Expand full comment