4 Comments
User's avatar
Kim Thoa's avatar

Mình cũng là một nhân viên văn phòng cũng được 12 năm rồi, những năm đầu mình làm tại một công ty gia đình quy mô khá nhỏ tầm 30 nhân viên. Lúc đó mới ra đời, khi làm việc mình thể hiện rất rõ cảm xúc, vui vẻ hay tức giận, hài lòng hay không hài lòng khi làm việc chung với đồng nghiệp. Luôn thẳng thắn góp ý và đưa ra phương án tốt nhất cho công việc. Nhưng, mỗi kì đánh giá nhân viên sếp lớn, sếp nhỏ chỉ nhận xét về kỹ năng mềm của mình chưa tốt, tỷ lệ tăng lương của mình cũng rất thấp dù hoàn thành rất tốt công việc được giao. Mình không biết nịnh sếp, không biết lấy lòng đồng nghiệp. Mình cũng cố gắng thay đổi sau mỗi năm ở công ty đó, cố gắng dĩ hoà vi quý, làm tốt việc của mình, cố gắng không gây với ai. Tận dụng thời gian và tài nguyên, tập trung phát triển bản thân, mình cũng đeo một chiếc mặt nạ thân ái hơn. Với người quan trọng bên cạnh, mình sẽ vẫn là mình, làm việc chăm chỉ và sống không hổ thẹn, nhiều khi chịu thiệt một chút, nhưng mình thấy vui vẻ, hạnh phúc. Mặt nạ chốn công sở, cũng tuỳ người sử dụng với mục đích gì, đôi khi nó cũng là một tấm khiên để chúng ta - con người với con người - không làm tổn thương nhau.

Expand full comment
Duc Ho's avatar

Em cám ơn bài viết của chị, em xin chia sẻ câu chuyện của em ạ:

Em sinh năm 1988, em có một người bạn học năm lớp 6 hai đứa rất thân nhau.

Mặc dù nhà em nghèo và đông anh em, ba mẹ em đi trốn nợ nên bỏ lại 6 đứa con tự đùm bọc nhau. Còn nhà bạn em là con của 1 kiến trúc sư nổi tiếng ở Bạc Liêu ( Minh Hải thời đó).

Anh hai em nghỉ học lúc 15 tuổi phải ra đời kiếm ăn, anh ba em thì đi bán vé số lúc 12 tuổi để góp tiền nuôi 4 đứa em còn nhỏ: anh tư 10 tuổi, anh năm 7 tuổi, em 4 tuổi và em gái lúc đó hơn 1 tuổi. 6 anh em đùm bọc nhau mà sống.

Quay lại câu chuyện với người bạn lớp 6, em chỉ có 2 cái áo trắng( Chuyển màu cà phê sữa) sau một nữa năm học. Mẹ của người bạn em hay đón bạn bằng xe máy, em đi học bằng xe đạp người hàng xóm cho. Một hôm tang trường bạn em đứng đợi mẹ và lâu quá không thấy đâu, nên em đã đề nghị cho bạn quá giang về nhà.

Khi vừa về tới nhà thì tụi em gặp mẹ bạn cũng chạy xe máy về. Mẹ bạn cũng cám ơn và chào hỏi em nồng nhiệt. Khi em quay xe về thì bị xức dây sên, nên em cuối xuống gắn lại trong lúc mẹ bạn đống cách cửa cổng rào đồ sộ sau vườn bonsai che mất tầm mắt nên không thấy em còn đó.

Mẹ bạn bắt đầu la bạn: “ Con chơi với cái thứ bạn gì khét nắng hôi bùn, tóc tai bườm xồm (em hâm mộ anh Đan Trường nên để tóc 5-5 😄), áo quần nhếch nhác, mẹ cấm chơi với thứ bạn như vậy nhe”.

Ngoài hàng rào em chỉ biết khóc và nhẹ nhàng dẫn xe ra khỏi tầm nhìn của nhà bạn và đạp xe về. Nước mắt em cứ rơi mà không cầm được cho đến về tới nhà, em khóc sưng mắt luôn.

Em đã suy nghĩ là sẽ không chơi với bạn nữa, nhưng cũng suy nghĩ là sẽ tâm sự với bạn một lần rồi nếu bạn không muốn chơi với em (do mẹ bạn cấm) thì em sẽ không làm phiền bạn nữa.

Ngày hôm sau đi học, em đã nói với bạn: Võ Tuấn ơi, mẹ bạn không thích bạn chơi với tui, tui thì thích làm bạn với bạn. Nhưng nếu bạn ngại thì hai đứa mình nghỉ chơi, nếu bạn không sợ bị la thì tui với bạn lại là bạn tốt nhe?

Bạn đồng ý và tiếp tục chơi với em!

Bài học em nhận ra là không bao giờ đánh giá con người qua vẻ bề ngoài và em cũng thực tập đối đãi mọi người chân thành và thiệt thà.

Còn lại là tuỳ người khác có muốn làm bạn với em không ạ!

Cám ơn Chị, những bài viết của chị tạo cảm hứng rất lớn cho em kể chuyện của cuộc đời em!🙏🫶🏻

Expand full comment
Khải Đơn's avatar

Cảm ơn em đã viết về câu chuyện của mình. Chị thường tự hỏi có phải ta bắt đầu suy nghĩ về vẻ bề ngoài từ lúc bé, bắt đầu từ những giao tiếp khiến ta trở thành kẻ dị biệt, hay nhận ra bản thân khác với xung quanh hay không? Đồng phục ở trường là để xoá đi ranh giới của lịch sử mỗi học sinh (giàu, nghèo, có cha mẹ tốt, bị cha mẹ đánh...) nhưng chính tương tác lần lượt "bóc" lớp vỏ này ra, khiến trẻ em bắt đầu nhận thức chính mình trong tương quan với bạn bè, như sự so sánh mà em gặp phải <3. Chị sẽ đợi đọc những câu chuyện em viết.

Expand full comment
Duc Ho's avatar

Dạ Chị!

Expand full comment