7 Comments

Bài viết quá hay. Cám ơn Bạn rất nhiều.

Expand full comment

cảm ơn chị Khải Đơn vì bài viết. gần đây em cũng bắt đầu đặt ra những câu hỏi như vậy, phân vân về những lựa chọn song lại cảm thấy được lựa chọn chứng tỏ mình cũng r may mắn, vì quả thực có nhiều người còn ko có điều kiện để làm thế (theo góc nhìn và quan sát của em). mà việc vượt qua định kiến ko phải lúc nào cũng dẫn đến những cái kết có hậu như trong cổ tích: có lúc em chọn sai (điều này chỉ đc chứng minh qua thời gian), hay những điều đó ko dẫn tới kết quả như em mong muốn... nhưng vẫn khiến em nhận ra nếu em ko chọn theo hướng đó, vào lúc đó, em vẫn sẽ mãi hối tiếc và có những niềm tin sai lầm, theo đuổi những ảo tưởng và tin rằng nó đẹp đẽ chị ạ. có lẽ điều em được nhất sau khi vượt qua 1 số định kiến (tuy chưa "thành công") là việc nhận ra đc bản chất thật của nhiều thứ, vượt qua dc những thách thức về cảm xúc. để luôn đc sống trong những việc m làm e nghĩ cần thật tỉnh táo và bản lĩnh, nếu ko thì là vô cùng may mắn!

Expand full comment

Xin chào Khải Đơn. Có rất nhiều bạn bè văn chương ở Việt Nam biết đến chị (ngay cả những người bạn ở một quán cafe thôi). Chúc chị sẽ vượt qua được bài tập leo núi và không bao giờ bỏ cuộc. Viết tiểu thuyết có lẽ gần với hình ảnh này hơn cả: nuôi ngải.

Expand full comment

=))) Cực quá Đức Anh ơi, mình ko nghĩ việc này mệt cỡ vậy, nghe nuôi ngải cái tự hỏi ủa bộ nuôi ngải cũng cực vậy hả ? :D

Expand full comment

nuôi ngải, về cơ bản cũng vậy, túc trực, cung phụng và hao tổn tinh thần. Nhiều khi bị quật lại

Expand full comment

Em nghĩ là tới tuổi trung niên thì người ta sẽ bắt đầu nhận ra những điều chị viết. Ở tuổi trẻ, kiểu mới ra trường, hoặc thậm chí đã đi làm vài năm, em thấy vẫn có nhiều người ôm mộng đi theo đam mê lắm, và cứ bất mãn với công việc mình làm mãi. Cá nhân em cũng có lúc chán làm những việc mình làm, nhưng em luôn cố gắng động viên mình là đây là công việc đã giúp mình kiếm sống, cũng giúp mình hoàn thiện bản thân từng ngày (những kỹ năng mềm công việc nào cũng cần) nên em cũng cảm ơn công việc đó dù không quá thích nó. Mà em cũng chính là một đứa ít biết mình thích cái gì nên cũng kiểu lượn lờ giữa đường mãi. Lúc trước thì thấy thế có vẻ không ổn nhưng giờ thấy thế cũng okie, miễn sao công việc nào mình cũng nỗ lực và cố gắng hoàn thiện bản thân mình là được. Tệ nhất là cứ đứng núi này trông núi nọ, chẳng lúc nào thấy vui.

Expand full comment

Quyên nói đúng rồi, chị thường viết lặp lại một chủ đề vì chị muốn thấy thời gian trôi qua, quan niệm của mình về nó sẽ thay đổi ra sao, và quả thật sau 15 năm viết về chủ đề này, suy nghĩ của chị về nó đã thay đổi, như em cũng thấy em cũng thoả hiệp để được làm những điều em thấy cần cho sự hoàn thiện bản thân. Thật sự là khi cố gắng nhìn thế giới trắng với đen, ta làm khó mình nhiều hơn là "lượn lờ ở giữa đường" và dần thấy điều gì có ý nghĩa với mình. :D

Expand full comment