Discussion about this post

User's avatar
Quyen's avatar

Em nghĩ là tới tuổi trung niên thì người ta sẽ bắt đầu nhận ra những điều chị viết. Ở tuổi trẻ, kiểu mới ra trường, hoặc thậm chí đã đi làm vài năm, em thấy vẫn có nhiều người ôm mộng đi theo đam mê lắm, và cứ bất mãn với công việc mình làm mãi. Cá nhân em cũng có lúc chán làm những việc mình làm, nhưng em luôn cố gắng động viên mình là đây là công việc đã giúp mình kiếm sống, cũng giúp mình hoàn thiện bản thân từng ngày (những kỹ năng mềm công việc nào cũng cần) nên em cũng cảm ơn công việc đó dù không quá thích nó. Mà em cũng chính là một đứa ít biết mình thích cái gì nên cũng kiểu lượn lờ giữa đường mãi. Lúc trước thì thấy thế có vẻ không ổn nhưng giờ thấy thế cũng okie, miễn sao công việc nào mình cũng nỗ lực và cố gắng hoàn thiện bản thân mình là được. Tệ nhất là cứ đứng núi này trông núi nọ, chẳng lúc nào thấy vui.

Expand full comment
Đức Anh's avatar

Xin chào Khải Đơn. Có rất nhiều bạn bè văn chương ở Việt Nam biết đến chị (ngay cả những người bạn ở một quán cafe thôi). Chúc chị sẽ vượt qua được bài tập leo núi và không bao giờ bỏ cuộc. Viết tiểu thuyết có lẽ gần với hình ảnh này hơn cả: nuôi ngải.

Expand full comment
6 more comments...

No posts