Discussion about this post

User's avatar
Tùng Phạm's avatar

Đây là một bài viết hay, cảm ơn tác giả.

Tuy nhiên tôi lại có góc nhìn khác, việc lập kế hoạch quá chi tiết và cứng nhắc với mục tiêu là vấn đề mà bạn gặp phải chứ không phải không lập kế hoạch thì tốt hơn.

Bản thân tôi hay đi từ thứ tự thời gian từ xa tới gần: mong muốn -> mục tiêu sơ bộ -> kế hoạch sơ bộ -> kế hoạch tương đối với những điểm bắt buộc lưu ý -> mục tiêu cụ thể -> kế hoạch chi tiết.

Ví dụ: Tôi mong muốn con tôi được trải nghiệm các nền văn minh và văn hoá lớn của thế giới trước khi vào đại học -> mục tiêu là mỗi năm đi một nước nào đó trong vòng 2-4 tuần -> kế hoạch trong năm tới và năm tới nữa là sẽ đi Ấn Độ, Nepan và Trung Quốc -> Kế hoạch di chuyển đi Ấn Độ, Nepan sang năm, khi nào cần book vé, khi nào cần book ks, hạn huỷ ks free thế nào, tài chính cần khoảng bao nhiêu -> mục tiêu cụ thể các điểm đến và hoạt động bắt buộc ở Ấn Độ -> điều chỉnh lịch trình và bắt đầu book vé, làm kế hoạch ngày, etc.

Bởi một lẽ đơn giản: tôi không sống một mình và không phải là tỷ phú (thời gian, tiền bạc).

Expand full comment
Lê Lâm's avatar

Hihi. Đọc xong bài này em lại nhớ tới bài sự tôn thờ vật chất và sức nặng của một cơn mưa. Một cuộc sống bị ám ảnh bởi mục tiêu đề ra khiến mình rơi vào vòng lặp đơn điệu, tẻ nhạt và mong manh trước những biến cố khó lường của thiên tai, dịch bệnh, khủng hoảng. Em cũng đang tự hỏi liệu những vĩ nhân, hoạ sĩ, nhà soạn nhạc nổi tiếng trên thế giới họ có ra mục tiêu bao giờ không, các tác phẩm để đời có phải là kết quả của mục tiêu không? Hay họ chỉ miệt mài, chìm đắm trong từng khoảnh khắc với công việc hay lĩnh vực mà họ yêu thích và sau đó thành tựu xuất hiện.

Expand full comment
3 more comments...

No posts